Bài đăng trên báo Thanh Niên số đặc biệt 30/4/2025. Báo đặt bài với điều kiện: chỉ viết 1.200 chữ, huhu, khó như/ hơn lên giời.
Tôi lên Pleiku năm 1981 sau khi tốt nghiệp đại học. Năm 1984 thì... lấy vợ. Nhà vợ ở Ayun Pa. Là nhà ở đấy thôi chứ ông tập kết lấy bà ở Hà Đông, về tiếp quản cái nhà máy điện Ayun Pa rồi ở đấy luôn.
Kể để thấy, tôi rất quen với con đường 7, giờ nó mang tên đường 25.
Từ hồi học đại học, những tháng học quân sự chúng tôi đã được nghe các sĩ quan tuyên huấn giảng và kể về chiến dịch đường 7 lịch sử, những là ta với đối phương “lừa” nhau ra sao, “nhử” nhau thế nào, những cuộc hành quân giả rồi hành quân thật. Hành quân giả thì rầm rộ, trống giong cờ mở, vô tuyến gọi tẹt ga, hành quân thật thì bí mật, đi không dấu nấu không khói, tắt toàn bộ vô tuyến, chỉ truyền tin miệng vân vân... Rồi đọc, mà cuốn “cận chiến” nhất của đường 7 là tiểu thuyết “Trong cơn gió lốc” của nhà văn Khuất Quang Thụy.